Chương 8: Cảm xúc thiếu nữ đều là shit (Phần đầu)
Chuyển ngữ: Otaku Nhini
Đêm đến, Nhậm Đình Đình ngủ mơ mơ màng màng, cảm thấy miệng bị nhét thứ gì đó cưng cứng, còn có mùi kim loại. Cô xoay đầu tránh né theo bản năng, nhưng lại bị người nào đó dùng sức ấn vật cứng đó vào sâu trong cổ họng.
“Ư…”
Mở choàng mắt, bốn bề tối đen như mực. Một đôi mắt ẩn nấp trong bóng tối, gần trong gang tấc, đang nhìn chăm chú vào cô, ánh mắt thâm sâu mang theo ý cười nồng đậm.
“Chạy giỏi thật đấy nhỉ”
Thanh âm quen thuộc khiến Nhậm Đình Đình giật mình, lập tức vùng ra khỏi giường. Nhưng cô chưa kịp làm gì, đối phương đã vươn tay, hung hăng ấn đầu cô.
“Đừng nhúc nhích!”
Hắn gầm nhẹ bên tai cô, giọng nói lộ rõ vẻ tàn độc, khiến cô không khỏi rùng mình. Cô liếc nhìn sang bên cạnh. Trên chiếc giường cách cô chỉ khoảng 5m, người đồng nghiệp vẫn đang ngủ say, hơi thở đều đều.
Làm sao có thể? Làm sao có thể?! Chỗ này là kí túc xá công ty, hắn… Kim Mao Phi sao lại ở đây?
Nhậm Đình Đình mở to mắt nhìn, chợt phát hiện, vật cứng mà hắn nhét vào miệng cô đâu phải thứ gì xa lạ, mà chính là nòng súng đen ngòm đã chĩa vào cằm cô ngày hôm đó.
“Ư… Ư…”
Cô vặn vẹo đầu, những giọt nước mắt sợ hãi không ngừng tuôn rơi. Cô nhìn thấy Kim Mao Phi nhếch môi, nở một nụ cười hài lòng.
“Cô sợ hả.”
“Tại sao cô lại hoảng sợ? Hôm ấy cô rõ ràng là rất dũng cảm, chết cũng không chịu nhả ra cơ mà.”
Hắn cười nhẹ, cúi đầu nói khẽ vào tai cô. Tiếp đó, hắn nâng cánh tay đang cầm súng lên, đổi súng sang tay kia, giơ cánh tay phải bị cắn lên trước mặt cô. Xung quanh tối đen như mực, nhưng Nhậm Đình Đình vẫn lờ mờ trông thấy miệng vết thương máu thịt lẫn lộn, cả mảng thịt bị bong ra.
“Đau lắm đấy.”
Hắn thổi nhẹ bên tai cô, liếc mắt, nhíu mày, mỉm cười tận hưởng nỗi sợ của cô.
“Cô biết không, mấy hôm nay tôi luôn nhớ tới cô, mỗi ngày, chỉ cần nhìn thấy vết thương này, tôi lại nhớ cô đến mức ngủ không yên… Sao? Cô nghĩ rằng đổi chỗ ở, thì tôi sẽ không tìm được à?”
“Ư…Ư…”
Nhậm Đình Đình lắc đầu nguầy nguậy, cô muốn nói chuyện, nhưng lại bị nòng súng chặn họng, tứ chi, cũng bị Kim Mao Phi đè lên, không thể nhúc nhích.
“Nói cho tôi biết, cô có nhớ tôi không?”
Kim Mao Phi cười, ánh mắt dịu dàng quan sát Nhậm Đình Đình, ngữ điệu trầm thấp khàn khàn như đang thổ lộ tâm tình cùng người yêu. Nhậm Đình Đình rên hừ hừ, vốn là gật đầu, sau đó lại vội vàng lắc đầu.
Kim Mao Phi nhìn dáng vẻ này của cô, nheo mắt cười, khẽhỏibằng giọng trách móc: “Rốt cuộc là nhớ hay không nhớ?”
Nhậm Đình Đình bối rối lắc đầu.
“Nếu cô đã không muốn bị tôi tìm thấy…”
Hắn cười, đưa tay vuốt ve mấy sợi tóc loà xoà trên trán Nhậm Đình Đình, khẽ thở dài.
“…Thì tôi sẽ đưa cô đến một nơi mà người khác vĩnh viễn không thể tìm thấy.”
“Ư!”
Hắn vừa dứt lời liền đứng dậy, cười châm chọc khi thấy Nhậm Đình Đình trợn mắt hoảng sợ, bất lực giãy dụa. Rồi đột nhiên sắc mặt hắn trầm xuống, nụ cười trên mặt thu lại trong khoảnh khắc. Ngón tay trỏ đặt trên cò súng, không chút do dự mà kéo cò.
Đoàng!
Tiếng súng chói tai như xé toạc màn đêm, Nhậm Đình Đình gào thét, lập tức bật khỏi giường, chiếc quạt nan trên người cô tuột xuống, rơi trên mặt đất. Cô mở to mắt, nhìn khắp bốn phía.
Bên trong căn phòng không rộng lắm này, có một cái TV nhỏ, hai chiếc giường tầng, trên bàn bày mấy thứ linh tinh như bình nước, sạc điện thoại... Cửa sổ nằm ngay bên cạnh giường cô. Tấm rèm màu lam bị gió thổi tốc lên, bên ngoài cửa sổ, ánh mặt trời rực rỡ.
Nhậm Đình Đình tựa vào đầu giường thở dốc hồi lâu, đưa tay lên vuốt mặt, mồ hôi đầm đìa
“Tiểu Tịch ơi?”
“Chị Ngô ơi?”
Cô hướng ra ngoài gọi vài tiếng, nhưng không ai trả lời. Nhậm Đình Đình lúc này mới chợt nhớ ra, hôm nay là thứ bảy, sáng sớm chị Ngô đã tới nhà bạn, còn Tiểu Tịch với Châu Châu thì nói là muốn đi dạo phố, chắc tầm này đã ra ngoài. Chỉ còn lại cô, 8h thức dậy, ăn sáng xong thấy vẫn còn sớm, lại quay về giường ngủ nướng tiếp.
Nằm ngủ một lát, thấy tâm trạng đã bình tĩnh, Nhậm Đình Đình lúc này mới chậm rãi trèo xuống giường, chuẩn bị đi tắm nước nóng. Lúc xỏ dép vào, cô thấy cái quạt nan rơi dưới đất, liền thuận tay cầm lên. Sờ cán quạt thấy dính toàn nước miếng, cô lập tức hiểu chuyện gì đã xảy ra, không khỏi chửi thầm một câu, bật cười thành tiếng.
Nước ấm dần dần dâng ngập cơ thể thấm mồ hôi lạnh của cô, toàn thân cô được dòng nước ấm áp bao bọc lấy. Nhậm Đình Đình nhắm mắt lại, ngửa đầu dưới vòi hoa sen. Có lẽ vì cảm giác này quá thoải mái, mới khiến cô dám hồi tưởng lại giấc mơ đáng sợ hồi sáng.
Người ta nói, giấc mơ phản chiếu nội tâm của con người. Trong cơn ác mộng, Nhậm Đình Đình nhìn thấy động tác bóp cò súng của Kim Mao Phi cực kỳ rõ ràng, thậm chí cả hình dạng khớp ngón trỏ và móng tay của hắn, cô cũng nhớ như in.
Nếu bản thân chưa từng trải qua, thì giấc mơ sẽ không thể chân thật đến vậy. Ngày ấy, hình ảnh bị Kim Mao Phi dí súng lên cằm đã khắc sâu trong lòng Nhậm Đình Đình. Cô trơ mắt nhìn ngón tay hắn, từng chút từng chút kéo cò.
Khi kể lại chuyện này cho người nhà, đồng nghiệp, bạn bè, Nhậm Đình Đình luôn cười trào phúng. Có người cả đời không biết khẩu súng trông như thế nào, còn cô không những được nhìn , mà còn bị người ta nhét vào họng.Vận khí này phải tu bao nhiêu kiếp mới gặp chứ, quá mạo hiểm, quá kích thích, quá thần kỳ.
Nhưng mỗi khi nhắm mắt, cô lại nghe được tiếng súng mà khi đó không nghe thấy, tim dường như đông cứng, tay chân bỗng lạnh như băng. Cái cảm giác giống như chết đi một lần đó, lúc ấy cô không để ý tới, sau này nhớ lại mới hết hồn, sợ đến nổi da gà. Chỉ cần gã gầy kia đến chậm một giây thôi, cô coi như chết chắc.
Cái tên Kim Mao Phi đó căn bản không coi mạng người ra gì, cho dù cô ngây thơ đến mức ngu xuẩn thì cũng phải có giới hạn. Nhậm Đình Đình thực sự không chịu nổi, sau khi xảy ra chuyện đáng sợ như thế, mà cô cứ canh cánh trong lòng những suy đoán chủ quan thiếu thực tế. Lý do khiến cô nảy ra ý niệm hoang đường này, chỉ bởi lẽ khoảnh khắc Kim Mao Phi bỏ kính xuống, cô liền lập tức cho rằng hắn chính là Tề Phóng. Còn Tề Phóng? Cô căn bản chẳng hiểu gì về anh, cùng lắm mới chỉ gặp mặt một lần, hơn nữa còn nhìn nhau dưới ánh đèn tờ mờ ở quán bar. Ngay cả chính cô cũng không dám khẳng định mình nhớ rõ tướng mạo của Tề Phóng. Đây là chuyện nực cười đến mức nào!? Không đáng tin đến mức nào chứ?!
Quan Hải Phi nói Nhậm Đình Đình vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc thiếu nữ, giống như mấy con bé 12, 13 tuổi cả ngày chỉ biết mơ mộng hão huyền, mơ thấy bản thân cùng các anh thần tượng đẹp trai tình cờ gặp gỡ, viết nên câu chuyện tình yêu cảm động lòng người. Nhưng mà, anh cho rằng, cảm xúc thiếu nữ chỉ là đống shit, tâm tư phụ nữ mới giống những vần thơ. Cách duy nhất để biến shit thành thơ, chính là vứt hết sĩ diện với ngại ngùng để đi tìm hiểu người đàn ông mà mình thích, xem hắn rốt cục là “người” thế nào. Đúng, phải là người, người bình thường có ưu điểm và khuyết điểm, chứ không phải Superman, cũng không phải là yêu quái biết phóng điện.
“Có cái gì mà ngại, nếu đổi lại là anh thì em biết ngại chắc? Như nhau, như nhau cả, chẳng có gì khác hết. Đình Đình, ông đây đúng là không chịu nổi em, mục đích của em mạnh đến mức nào? Để em ở cùng người ta không có nghĩa là bảo em làm vợ người ta, phiền em trước khi coi đàn ông là “sinh vật giống đực’ , thì hãy coi đàn ông là Người trước đã? !”
Quan Hải Phi nói chuyện không nể nang ai, nhưng không thể không thừa nhận lời anh nói đã đâm trúng vào tử huyệt của cô, khiến cô mặt đỏ tía tai không cãi nổi một câu.
Nhậm Đình Đình đang suy nghĩ thì bỗng ngẩn người, như nhớ ra gì đó, vội vàng gột sạch bọt xà phòng trên người, quấn khăn tắm xông ra ngoài.
“Ôi trời, đúng là đầu heo… Mấy giờ rồi, mấy giờ rồi…”
Cô vừa gào to vừa chạy ào vào phòng, mới vừa cầm di động lên nhìn giờ, xém chút là nhảy dựng lên.
3 rưỡi. Sao mới ngủ một tí mà đã 3 rưỡi chiều rồi !
“Chết rồi…chết rồi…”
Cô lầm bầm, vội vàng lôi một cái áo phông có cổ màu trắng với quần bò ra mặc, tóc cũng không kịp chải ,chỉ tiện tay vuốt hai cái, sau đó đeo túi xách, cầm chìa khóa với di động lao ngay ra cửa.
Đầu năm nay, muốn mua xe càng ngày càng dễ. Cho dù bạn chỉ có mấy ngàn đồng, đã có thể mua được một chiếc xe nhỏ đi lại cho biết. Xe tư nhân ngày càng nhiều, dẫn đến giao thông toàn thành phố ngày một tắc nghẽn. Trước đây tầm cao điểm 5-6h chiều thì xe cũng chỉ chạy chậm một chút, còn 2 năm gần đây, mới 3-4h chiều đường đã đông nghịt, mà không, căn bản là chẳng ai có thể đoán trước vào lúc nào thì tuyến đường nào sẽ tắc. Tóm lại, dù là đường nào, miễn là ở trong nội thành, tắc đường đến nghẹt thở hay chạy với tốc độ rùa bò là quá bình thường.
Để đảm bảo lưu thông tuyến đường cao tốc ra sân bay, mấy ngày gần đây cơ quan quản lý giao thông đã tiến hành lắp các biển giới hạn cao ở gần cầu vào đường cao tốc. Giới hạn cao là 2,4m. Nói cách khác, ngay cả xe bus bình thường cũng không qua được, chỉ có thể chuyển sang đi đường vành đai. Nhưng bởi các biển giới hạn cao này mới lắp chưa lâu, nên rất nhiều xe bus, xe tải chưa nắm rõ tình hình…đều bị chặn lại trước lối vào cầu. Những chiếc xe này muốn quay đầu, liền khiến đoạn đường vốn tắc nghẽn này hoàn toàn tê liệt.
Nhậm Đình Đình ngồi trên taxi, ngẩng đầu thấy phía trước là hàng xe dài dằng dặc nối đuôi nhau không nhúc nhích, cô cúi đầu, nhìn đồng hồ trên tay đã trôi qua 20 phút, không khỏi ai oán, nghiến răng nghiến lợi: Trời muốn giết tôi!
Kỳ thật nghĩ kĩ lại, cái này gọi là tự tạo nghiệt không thể sống. Tề Phóng bản gốc xuất hiện rồi, cơ hội ngàn năm có một đang bày ra trước mắt, mà cô vẫn còn tâm trạng để ngủ nướng. Lại còn nhớ mãi không quên cái tên Kim Mao Phi, đến nằm mơ cũng mơ thấy người ta nhét súng vào miệng, hỏi cô có nhớ hắn không nữa. Cái chuyện lẫn lộn mơ hồ này, chắc chỉ có loại người đầu to óc bằng trái nho như cô mới nghĩ ra được.
Tề Phóng đáp chuyến bay 1512, 4h35 đến nơi. Mà khi Nhậm Đình Đình thở hồng hộc chạy vọt vào sảnh sân bay, thì đã hơn 5h. Cô mở tờ giấy A4 đề tên Tề Phóng đã in ở công ty chiều qua ra, đứng lẫn trong đám người chờ đón người thân, nhấp nhổm tìm kiếm, thỉnh thoảng còn kiễng chân ngó xung quanh. Đương nhiên làm thế cũng chẳng có kết quả. Khi rất nhiều người ở bên trong kéo hành lý vội vàng bước ra, thì đoàn người đi đón cũng dần tản đi hết, Nhậm Đình Đình cúi đầu, thở dài một hơi: “Hoa hiên nguội mất rồi…” (黄花 là tên một loại hoa có thể sử dụng làm món ăn ở Trung Quốc, nguyên văn黄花菜都凉了 ý chỉ đến muộn, bỏ lỡ một cơ hội nào đó…)
“Hâm nóng lại là được.”
Một giọng nam xa lạ vang lên sau lưng cô, thanh âm kia vừa trầm thấp mà lại có từ tính, trong giọng nói ẩn chứa ý cười. Nhậm Đình Đình sửng sốt quay đầu, trông thấy một người đàn ông thân hình cao lớn, đội mũ lưỡi trai, mặc bộ quần áo thể thao màu đen xách theo túi du lịch đứng đó, nhìn cô mỉm cười.
“Nhậm Đình Đình? Chúng ta đã từng gặp rồi.”